Lựa chọn định cư Bulgaria mà vẫn chưa biết gì về những nét độc đáo trong văn hóa của người dân ở đây? Đừng lo lắng, First Global Visa sẽ cung cấp cho bạn những thông tin cụ thể và độc đáo nhất với lời kể của một cô gái Bỉ du lịch khắp thế giới.
Tôi là Sofie, một cô gái Bỉ đã bỏ công việc tìm kiếm những cuộc phiêu lưu văn hoá và ẩm thực trên khắp thế giới. Tôi đã đi đến Bulgaria vào tháng trước. Tôi đã không được mời bởi một hội đồng du lịch hoặc bất kỳ loại nào, nhưng bởi Anita, một đồng nghiệp cũ của cha tôi. Cô ấy là người Bungari và yêu đất nước cô ấy sống. Rất nhiều điều mà cô ấy muốn tôi trải nghiệm. Tất cả.
Bây giờ, Bulgaria lớn hơn Bỉ một chút và, tất nhiên, tám ngày tôi đã không đủ để trải nghiệm tất cả, nhưng tôi đã nhìn thấy rất nhiều. Chúng tôi đã lái xe từ thủ đô Sofia tới Veliko Tarnovo, nơi mà nền độc lập Bungari được tuyên bố vào năm 1908; Bozhentsi; Nessebar và Plovdiv. Khi bạn đi qua các đường phố, nó cảm thấy như một quốc gia châu Âu và đồng thời rất khác với các nước Tây Âu mà tôi thường đi du lịch. Tôi sẽ cho bạn biết chi tiết hơn về chuyến đi của chúng tôi sau đó nhưng cho đến khi đó, Tôi muốn chia sẻ một điều làm tôi cảm động và vẫn làm.
“Mọi người rất hay!” Là điều bạn thường đọc khi có người có kinh nghiệm tích cực ở một đất nước. Vâng, tôi thấy rất khó để quyết định xem người dân Bungari có tốt hay không. Không phải vì họ thô lỗ, không phải là ở tất cả, nhưng vì họ thường không cười trong công chúng. Và khi tôi không nói tiếng Bungary, tôi phụ thuộc vào việc tôi giải thích về ngôn ngữ cơ thể và nét mặt của mọi người cho đến khi Anita có thể dịch cho tôi.
Mọi người không cười với người lạ ở nơi công cộng
Tôi nhớ lúc chúng tôi đã ăn trưa với người Bungari, một phụ nữ đến để nhận đơn đặt hàng. Anita đã trò chuyện về chuyến đi của chúng tôi nhưng người phụ nữ ấy không mỉm cười dù chỉ một lần. Khi Anita trở lại, tôi nói: “Wow, cô ấy không có vẻ thân thiện chút nào”. Thật ngạc nhiên, Anita nói với tôi rằng cô ấy thực sự thân thiện nhưng cô ấy đã không mỉm cười và điều này là bình thường ở Bulgaria.
Tôi nên biết rõ hơn, như trong ngày đầu tiên của chúng tôi ở Anita, Anita đã giải thích với chúng tôi rằng người Bulgari thường không cười với những người lạ mà họ gặp trên đường. Ở Bỉ, bạn nên cười lịch sự khi bạn vượt qua người nào đó trên đường phố và nhìn vào mắt họ hoặc khi bạn nói chuyện. Nhưng ở Bulgaria thì không.
Dường như nó có vẻ phụ thuộc chút ít vào tình hình, như ở khách sạn mà chúng tôi thường nhận được với một nụ cười. Ngoài ra, khi chúng tôi tìm thấy những người nói tiếng Anh (người Bungari phải học tiếng Nga như một ngôn ngữ thứ hai trong một thời gian dài), họ luôn rất nhiệt tình – nhưng liệu họ có cười không? Tôi không nhớ.
Khi nào thì họ mỉm cười? Khi họ nhảy múa và ca hát. Chúng tôi đã rất may mắn đến Plovdiv khi ở đó có một lễ hội văn hoá. Trước tiên, chúng tôi tìm thấy những người tham gia nhảy múa trong một công viên công cộng. Đó là một điệu nhảy vòng tròn tập trung vào phong trào chân. Tôi thích khiêu vũ, nhưng tôi đã quá nhút nhát để nhảy cho đến khi Anita đã mời tôi. (cảm ơn Anita)
Thật không thể tin được!
Chúng tôi đã có 30 người không quen biết nhau, nắm tay nhau và nhảy múa xung quanh. Mọi người mỉm cười và ngay lập tức nhắc nhở tôi làm thế nào để bắt nhịp. Bây giờ tôi đi du lịch nhiều không có cơ hội học khiêu vũ thường xuyên như trước và sau đó tôi có thể tham gia vào một điệu múa truyền thống ở nước ngoài … wow. Đơn giản là tuyệt vời để đến Bungari.
Trang phục truyền thống đặc trưng của Bungari
Một chút xa hơn là khiêu vũ horo là những nhóm trẻ diễu hành. Rõ ràng họ là tất cả các thành viên của một trường dạy nhảy và mặc dù họ nhảy không được tốt cho lắm, nhưng chẳng ai quan tâm điều đấy. Mọi người chỉ nhìn những đứa trẻ vui vẻ và lắc lư theo họ. Một lần nữa, tất cả lại mỉm cười.
Nhưng tôi nghĩ rằng những nụ cười hạnh phúc nhất mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó là trên khuôn mặt của những vũ công horo bán chuyên nghiệp chúng tôi đã thấy trên đường trở về căn hộ. Chúng tôi không nghĩ là sẽ có một buổi biểu diễn nhwung nó lại nó trở thành điểm nhấn của chuyến đi của tôi. Trong hơn một giờ, chúng tôi đứng đó và quan sát các vũ công biểu diễn vũ điệu horo từ các vùng khác nhau của Bungari, mặc trang phục truyền thống của khu vực đó và được hướng dẫn bởi ca sĩ và nhạc sĩ.
Những điệu nhảy mà họ biểu diễn không phải lúc nào cũng dễ dàng, với nhiều thay đổi nhịp độ và rất nhiều nhảy. Nhưng niềm vui trên mặt họ gần như làm tôi rơi nước mắt.
Đây là những người đam mê công việc, họ tận hưởng những gì họ đang làm và tự hào chia sẻ với bất cứ ai muốn xem. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi đã tham gia khiêu vũ trong công viên chỉ một giờ trước và tham gia vào một truyền thống tuyệt vời như vậy. Tôi hy vọng sẽ trở lại một ngày nào đó, học vũ đạo.
Lời chào hỏi
Không cười, đó là điểm khác biệt khi hai người Bungari gặp nhau. Đó là điều Anita đã nói, tôi không biết điều đó có đúng hay không vì tôi không biết ngôn ngữ của họ. Cô ấy nói với tôi rằng nó được coi là lịch sự và tôn trọng khi chào hỏi một ai đó. Đây là một điểm đáng lưu ý khi đến định cư Châu Âu tại Bulgaria.
Ở Bỉ, và trong hầu hết các nền văn hoá mà tôi biết, bạn phải nói “Tôi không sao” khi ai đó hỏi về tình hình cuộc sống của bạn, và sau đó tiếp tục trò chuyện bằng một chủ đề khác. Anita nói với tôi rằng ở Bulgaria, đó là một dấu hiệu của sự thân mật và tôn trọng khi họ hỏi bạn câu hỏi đó. Khi cuộc sống xảy ra vấn đề, bạn có thể chia sẻ cảm xúc với gia đình và bạn bè thân thiết, nhưng khi một đồng nghiệp hoặc người quen hỏi bạn thế nào, bạn tốt nhất nên nói rằng bạn không sao dù bạn đang gặp rắc rối với nó.